Cô ấy lần lượt @Từ Mãn và Lâm Tử Kỳ, bảo họ đừng né tránh nữa, rồi thẳng thắn nói ra một chuyện mà đến tận bây giờ tôi mới biết. Hóa ra hồi năm ba đại học, họ đã lập một nhóm chat ba người sau lưng tôi, không vì mục đích gì khác ngoài việc phàn nàn về sự thay đổi của tôi sau khi yêu, cũng như những hành động mà họ không tài nào hiểu nổi. Trong ảnh chụp màn hình, cái tên nhóm ấy vừa sắc bén, vừa mang theo chút oán trách: "Có người yêu, không có bạn cùng phòng."
Tôi dở khóc dở cười: "Các cậu làm gì vậy?"
Trương Tân Nha đáp: "Chẳng làm gì cả, tên nhóm chính là câu trả lời rồi."
…
Lúc ấy, tôi đang rất cần một sự khẳng định từ bên ngoài, nhưng không may lại nhận về một “đại hội phê bình” từ chính những người bạn cùng phòng. Không những không hài lòng với việc chỉ trò chuyện qua tin nhắn, ba người họ còn nôn nóng gọi thẳng vào nhóm chat.
Có lẽ, cuộc chia tay của tôi cũng là một sự giải phóng đối với họ. Những cảm xúc bị đè nén bấy lâu giống như một đàn chim bị nhốt quá lâu, giờ đây đồng loạt vỗ cánh xông về phía tôi.
"Hồi thi Mã Nguyên cuối kỳ, cậu cẩn thận soạn tài liệu ôn tập cho anh ta, còn in hẳn bốn bản, đến cả bạn cùng phòng của anh ta cũng có phần! Bọn tớ thì chẳng được ưu ái thế bao giờ! Khi ấy thật sự thấy không công bằng, cậu biết không? Tớ còn châm chọc vài câu, vậy mà cậu lại cười hì hì bảo rằng: ‘Bọn mình đều thông minh, nhưng Hứa Thụ Châu là đồ ngốc’… Cứu tôi với."
"Đến sinh nhật tụi này, cậu chỉ ném một câu khô khốc là ‘muốn quà gì’, còn sinh nhật Hứa Thụ Châu thì từ một tuổi đến hai mươi tuổi, cậu đều chuẩn bị từng bất ngờ một, mà bất ngờ nào cũng được gói ghém cẩn thận."
"Mỗi lần tụi mình rủ đi chơi, cậu đều nói có hẹn với Hứa Thụ Châu. Khó khăn lắm mới đông đủ, vậy mà đi được vài bước cậu lại dừng lại trả lời tin nhắn, đến nhà hàng vừa ngồi xuống thì chạy ra ngoài gọi điện. Thật sự có nhiều chuyện đến mức không thể đợi tới tối sao? Hai người không phải ngày nào cũng gọi video, gọi thoại à? Tớ thực sự không hiểu nổi."
"Phải rồi, còn lần bốn đứa mình đi massage chân, cậu nhớ không? Giữa chừng Hứa Thụ Châu gọi điện, biết cậu đang massage thì nổi giận đùng đùng. Cậu giải thích rồi mà anh ta vẫn không vui, cuối cùng cậu phải bỏ về giữa chừng. Ban đầu bọn mình định đi ăn nướng rồi hát karaoke cả buổi tối cơ mà! Trời ạ, bọn tớ chỉ đi massage thôi, đâu phải vào quán trai bao, có cần làm quá lên vậy không?"
"Nửa đêm không ngủ, chui vào nhà vệ sinh cãi nhau với anh ta, đến nỗi tớ không vào được, phải nhịn tiểu cả buổi. Nhịn hết nổi rồi, tớ mới gõ cửa kêu cậu ra ngoài."
"Lúc đầu hai người cãi nhau, bọn tớ còn bênh cậu, thay cậu mắng anh ta. Kết quả là hôm sau hai người lại ngọt ngào như chưa có chuyện gì, còn lời bọn tớ chửi thì lại đến tai Hứa Thụ Châu… Khi ấy tớ chỉ muốn kéo cả hai đứa xuống cống nước. Sau này chuyện đó xảy ra nhiều quá, bọn tớ cũng chẳng thèm lên tiếng nữa, vì biết có nói cũng vô ích, mà còn bị ghét thêm."
"Tóm lại, từ lúc cậu yêu đương, trong mắt cậu chỉ có Hứa Thụ Châu là ‘người trong nhà’, còn bọn tớ đều thành ‘người ngoài’ hết."
…
Từng câu, từng câu, họ thay phiên nhau nói không ngừng nghỉ.
Nhưng giữa những màn “tổng công kích” dồn dập ấy, tôi lại chẳng hề cảm thấy bị xúc phạm. Ngược lại, sự thẳng thắn của họ khiến tôi xúc động, thậm chí có phần nhẹ nhõm.
Tôi có thử phản bác vài câu, nhưng ngay lập tức bị giọng nói to hơn của họ át đi.
Thế nên tôi dứt khoát im lặng, lắng nghe.
Những chi tiết trong mối tình mà tôi gần như đã quên hoặc bỏ qua, giờ đây, qua lời kể của họ, lại hiện lên sinh động trên một màn hình khác.
Nhưng bản chất của nó vẫn không hề thay đổi.
Tôi luôn nghĩ rằng mình đã đối xử tệ với Hứa Thụ Châu, nhưng trong mắt họ, tôi lại quá "tốt" với anh ấy.
Tôi tự cho rằng mình là một người yêu hoàn hảo, có một mối tình đẹp đẽ, nhưng họ lại chỉ muốn trợn trắng mắt.
Đương nhiên, tôi không phải chưa từng nhận ra sự bất thường. Có lẽ từ khoảng học kỳ hai năm ba, cái tên "Hứa Thụ Châu" đã vô tình trở thành một “từ cấm” trong ký túc xá. Mỗi lần tôi nhắc đến, cả phòng đều chìm vào im lặng một cách kỳ lạ.
Khi ấy, tôi nghĩ đơn giản rằng, vì họ không yêu đương, nên tôi và họ không có chủ đề chung.
Thế là dần dần, tôi đem toàn bộ nhu cầu tâm sự và chia sẻ của mình đặt hết lên người Hứa Thụ Châu.
Tôi cũng tự biết điều mà tránh đi, không còn nhắc đến tình cảm của mình trước mặt bạn cùng phòng.
Sự giao tiếp giữa tôi và họ ngày một ít đi.
Đến năm tư, tôi dọn hẳn ra ngoài.
Và lúc này đây, một sự thật đáng sợ ập đến.
Chẳng phải là không có chủ đề chung.
Mà là, khi tôi không nhắc đến tình yêu nữa, tôi chẳng còn gì để nói với họ cả.
11
Buổi “trà dư tửu hậu” trực tuyến với các bạn cùng phòng kéo dài đến gần hai giờ sáng. Nửa sau của cuộc trò chuyện, chúng tôi không còn bàn về tình cảm nữa, mà chuyển sang tám chuyện về những đồng nghiệp kỳ quặc, những scandal trong giới giải trí, và cả những người khác giới mới xuất hiện trong cuộc sống.
Trương Tân Nha giới thiệu cho chúng tôi một ứng dụng hẹn hò, nói rằng đây là nền tảng có chế độ xác thực danh tính, khi đăng ký cần điền tên trường đại học, ít nhiều đảm bảo được mức độ tin cậy. Cô ấy đã gặp được một số đối tượng không tệ ở đó.
Cô ấy còn nói thêm: “Hứa Thụ Châu đã bắt đầu làm quen người mới rồi, cớ gì cậu lại phải thủ tiết vì anh ta?”
Comments